Tôi đã nghĩ hôn nhân của mình vẫn an toàn cho đến tối hôm ấy khi vợ tôi bước thẳng vào khách sạn cùng một cậu sinh viên sau buổi đánh pickleball
Tôi tên Phong bốn năm hôn nhân trôi qua tưởng êm đềm chúng tôi có một bé trai ba tuổi tôi làm trưởng phòng kế hoạch của khối đầu tư và marketing còn vợ làm nhân viên công nghệ thông tin công việc văn phòng nhiều giờ ngồi một chỗ dạo gần đây vợ than tăng cân bạn rủ đi tập tối tôi động viên em cứ đi cho khỏe tôi sẽ lo cơm nước đón con tắm cho con để em có thời gian vận động ban đầu em vào phòng gym được vài buổi rồi mệt chuyển sang đánh pickleball thấy vui nên bảo sẽ chăm chỉ tập luyện

Trước đây vợ về nhà lúc bảy giờ tối hai tuần sau em bắt đầu về muộn thường sau tám giờ mà không báo tin tôi tự nhủ chắc em chơi hứng quá với bạn nên về trễ tôi không trách móc vẫn đều đặn thu xếp việc nhà mong em có khoảng thở tuy vậy những dấu hiệu lạ dần xuất hiện điện thoại luôn để chế độ im lặng không nghe trước mặt chồng con đi tắm cũng mang theo đôi khi tôi thấy em vừa nhắn vừa mỉm cười bữa cơm tối vợ ít trò chuyện không còn nô đùa với con đến tận khuya như trước lòng tôi nặng xuống nhưng vẫn muốn tin rằng đó chỉ là giai đoạn thoáng qua
Rồi một ngày tôi quyết định cài định vị vào xe hơi điều tôi sợ nhất hiện lên trên bản đồ vợ dừng ở một khách sạn cùng một chàng trai trẻ là sinh viên năm cuối tôi tự trấn tĩnh không muốn mọi chuyện biến thành lời qua tiếng lại hay tủi hờn vô căn cứ tôi gọi cho bố mẹ vợ và em vợ mời họ đến đó để chứng kiến cho rõ ràng tránh điều tiếng rằng tôi vu oan cho con gái họ khi cánh cửa phòng mở ra tất cả đều vỡ lở vợ nói do nhận thức kém xin tôi tha thứ hứa sẽ không bao giờ tái phạm cậu sinh viên cúi đầu xin lỗi bảo chị chủ động làm quen nói chưa có người yêu nên cậu mới dám tiến tới những lời ấy bố mẹ vợ và em vợ nghe hết

Tôi quay sang bố mẹ vợ và chỉ có thể nói rằng có lẽ con chưa đủ niềm tin và bình yên để giữ cô ấy ở lại nếu vợ thật lòng muốn xây dựng hạnh phúc gia đình thì hôm nay con đã không phải gọi mọi người đến đây con xin gửi cô ấy về lại với bố mẹ còn con trai con sẽ ở với con nói xong tim tôi như rơi xuống một khoảng trống dài tôi từng nghĩ chỉ cần kiên nhẫn chia sẻ bớt việc nhà lo cho con khích lệ em tập luyện mọi thứ rồi sẽ ổn vậy mà niềm tin khi đã rạn nứt bỗng trở nên mong manh
Từ hôm bị bắt quả tang vợ không về nhà nữa chỉ nhắn tin xin lỗi xin được làm lại tôi đọc từng dòng chữ giữa đêm căn phòng im ắng chỉ còn tiếng thở đều của con trai tôi thấy mình vẫn thương nhưng nỗi đau và sự thật đứng sừng sững trước mặt nếu một người không còn muốn vun đắp họ sẽ tìm đủ lý do để đi những lý do khác rồi cũng sẽ xuất hiện ngày mai hay tháng sau tôi hiểu vậy nên nhờ một người bạn luật sư làm thủ tục ly hôn chuyện của hai vợ chồng tôi tôi vẫn giấu bố mẹ đẻ và anh trai tôi sợ ánh mắt tự hào của họ vỡ tan sợ họ mang nỗi xấu hổ không đáng chịu
Tôi ngồi viết những dòng này để nhắc lại rằng mình đã cố gắng hết sức đã yêu đã nhẫn nại đã tin đã che chở cho đến giây phút cuối cùng giờ đây tôi chỉ mong con lớn lên trong tình yêu đủ đầy dù gia đình không còn nguyên vẹn còn tôi sẽ học cách đứng dậy từ đổ vỡ nhẹ nhàng mà kiên cường nhưng giữa đêm khi nhìn con ôm chặt cánh tay mình tôi vẫn tự hỏi phải làm sao để vừa giữ được sự bình yên cho con vừa không làm tổn thương cha mẹ những người luôn xem tôi là niềm tự hào của dòng họ tôi phải làm sao để bước tiếp mà không đánh rơi phần người tử tế của chính mình


